Bán Lộ Cầm Quân

Tác giả: Lăng Báo Tư

Dịch: QT

Edit: Tiểu Phụng

Đệ nhất chương

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có ánh nến mập mờ, ngay cả khi không có gió cũng làm cho ánh nến càng không ngừng lung lay giống như sắp tắt, sâu bên trong phòng càng âm u.

Bên trong sa trướng (căn lều), sa liêm (rèm lụa) mông lung thùy hạ, che khuất thân thể phía trong, nhưng vẫn có thể nghe thấy vài thanh âm rất nhỏ từ trong sa trướng phát ra, cùng với tiếng thở kịch liệt.

Thần trí Dịch Vân Trai gần như thác loạn, lý trí trong đầu tất cả đều không cánh mà bay.

Khuôn mặt hắn tuấn dật tiêu sái lại bị dược tính làm cho đỏ bừng cả lên, hô hấp ngày càng khó khăn, ngay cả mắt cũng mở lớn hết cỡ, hắn toàn thân đều bị dược tính kích thích.

Hắn cần một người giúp hắn giải độc, mặc kệ người nào cũng được.

            Tiêu Lan Huân mới vừa xốc sa trướng lên tiến lại gần giường, trên mặt hắn chợt biến sắc từ đỏ bừng đến tái nhợt như giấy.

Thần thái cô gái, kiều diễm tựa như một đoá hoa buổi sớm mai, trên người mơ hồ truyền đến mùi thơm, tuy đó chỉ là một hương vị giai lệ bình thường nhưng lại không có gì sánh bằng.

            Nàng vẻ mặt khẩn trương, ngón tay đang nắm chặt sa trướng cũng không ngừng run rẩy, tựa như nội tâm đang giằng xé làm thân thể không ngừng run lên khiến thâm tâm tê liệt.

Ngửi được mùi hương của nữ nhân , Dịch Vân Trai lập tức đem nàng đặt dưới thân, xé rách quần áo của nàng.

“Vân Trai.” Nàng run giọng kêu khẽ, trong thanh âm tràn đầy sự sợ hãi, nhưng trong lòng mặc dù rất sợ hãi, nàng vẫn không có ý định chạy trốn.

Dịch Vân Trai dường như hồi phục một chút lý trí, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, lập tức nổi giận rống to: “Ai chuẩn ngươi tới đây? Đi về. . . . . . Đi về. . . . . .”

Nói đến câu “Đi về” thứ hai , thanh âm hắn trở nên khàn đặc cơ hồ như là tiếng dã thú tê rống.

Dược tính tựa như ngàn đao vạn kiếm chém vào hắn, dù là cử động nhỏ nhất cũng khó tránh khỏi đau đớn, hắn đau đến cơ hồ như muốn cắn vào da thịt mình để giảm bớt sự thống khổ này.

Tiêu Lan Huân cởi quần áo xuống, lộ ra làn da tuyết bạch cơ phu hoạt nị như thủy (da trắng như tuyết, mịn màng như nước), khiến cho Dịch Vân Trai phát ra âm thanh nhẹ như tiếng gầm của dã thú bị thương.

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?  Đi về! Đi về!”

            ”Đừng. . . . . . Đừng đuổi ta đi.”

Âm thanh mảnh mai không ngừng run rẩy, Tiêu Lan Huân cởi hết y sam.

Ánh nến mập mờ, cơ hồ không thể thấy rõ ràng da thịt trắng như tuyết của nàng chỉ có thể ngửi được mùi thơm từ ngưòi nàng phát ra, khiến cho Dịch Vân Trai phát ra tiếng gầm gừ, nếu không phải cố kỵ nàng là nữ nhân mà hắn yêu thương, hắn đã sớm không kiêng nể gì mà áp nàng.

“Vân Trai, ta. . . . . . Ta thực yêu ngươi.”

Giống như nói ra bí mật nội tâm sâu kín nhất trong lòng không thể cho ai biết, Tiêu Lan Huân tiến đến phía trước để thân thể rơi vào vòng tay ôm ấp của Dịch Vân Trai, trong thời gian quen biết, nàng vẫn không dám mở miệng nói ra tình yêu, hôm nay rốt cục cũng dám thổ lộ với hắn.

“Ta rất nhanh sẽ không còn lý trí, rất nhanh sẽ. . . . . .”

Tiêu Lan Huân vuốt lên cổ nàng, nàng ngượng ngùng không thôi, cơ hồ không thể nói ra chỉ thẹn thùng: “Ôm lấy ta, ta không muốn. . . . . . Không muốn nữ nhân khác có được ngươi, ta sợ ngươi. . . . . .”

Đôi mắt đẹp chứa đầy sợ hãi cùng lo lắng, nỗi lo lắng cùng sợ hãi này không thể nói ra thành lời, nàng biết chỉ cần mình vừa nói ra sẽ tan nát cõi lòng, hơn nữa ngày đó đã đến, thời gian dù là dài hay ngắn, nàng rất sợ ngày đó sẽ đến rất nhanh chóng.

“Ta sợ ngươi không cần ta.”

“Nói hưu nói vượn! Ta muốn cưới ngươi, chỉ cần ta trở về nhà, sẽ lập tức tới cửa cầu hôn. . . . . .”

Thanh âm hắn hốt hoảng, cánh tay không tự chủ được ôm chặt lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trước mặt, rõ ràng là biết phải đẩy người phía trước ra, nhưng dục vọng trong cơ thể lại quá mãnh liệt.

Huống hồ hắn đã sớm yêu Tiêu Lan Huân, nàng thực mảnh mai, hắn vẫn chờ đêm động phòng hoa chúc, nhưng không phải tại đây, nơi nhà cỏ đơn sơ này, làm như thế giống như xâm phạm nàng.

Hắn muốn cho nàng tất cả, những thứ hoàn mỹ nhất, chứ không phải như vầy chiếm lấy nàng.

“Ôm ta, ôm chặt ta, đừng nói cái gì cả.”

Hắn trong mũi đã sớm ngửi được mùi hương quen thuộc của nữ nhân, cuối cùng như con ngựa thoát dây cương, hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa liền xoay người áp lên Tiêu Lan Huân, lý trí trong đầu tất cả đều hoá thành bùn đất, ngoại trừ dục vọng trong thân thể, hắn rốt cuộc không nhớ tới những chuyện khác.

Ngay cả khi không còn nhớ được chuyện gì khác, hắn vẫn biết rất rõ nữ nhân nằm dưới thân mình chính là Tiêu Lan Huân.

“Lan Huân, ta sẽ cưới ngươi, nhất định sẽ. . . . . . A. . . . . .” Dịch Vân Trai khó kìm lòng nổi liền hôn nàng, cơ hồ muốn nàng nhu tiến thân thể của mình, tự mình làm đau nàng.

Trong đêm tối, một thân thể tuyết trắng kết hợp với một thân thể cường tráng , lần đầu rất đau đớn làm cho Tiêu Lan Huân lệ rơi đầy mặt.

Nàng cắn chặt môi dưới, không phát ra âm thanh đau đớn, ôm ghì lấy nam tử đang âu yếm trước mặt, nàng biết cơ hội này sẽ không bao giờ … xuất hiện lần thứ hai nữa.

Mỗi khi hắn hứa hẹn nhất định sẽ cưới nàng , một viên châu lệ trong suốt sẽ lại rơi xuống; mỗi khi nam tử nàng yêu nói một tiếng”Ta yêu ngươi” , nàng sẽ hôn hắn, giống như muốn ngăn những lời nói ấy lại, để tai mình không phải nghe thấy những lời này nữa.

“Lan Huân, ta nhất định sẽ cưới ngươi, ta nhất định sẽ. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . .”

“Ta chờ ngươi , ta chờ ngươi.”

Nước mắt Tiêu Lan Huân không ngừng rơi xuống, ngay cả khi biết rõ đây là lời nói dối, nàng vẫn ôn nhu trả lời, nhưng cõi lòng nàng thực đã tan nát.

Mà người nàng âu yếm, vĩnh viễn cũng sẽ không biết vì sao nàng  tan nát cõi lòng.

Nàng vĩnh viễn sẽ không đem bí mật này nói ra, cũng chỉ mong bí mật này có thể vĩnh viễn được chôn dấu ở đáy lòng mình.

Vĩnh viễn chôn dấu, không người nào có thể biết.!

————————

Cổng và sân của Tiêu gia vốn không hề nhỏ, nhưng lúc này sính lể đưa tới đều đã chiếm hết cả khoảng sân rộng, thật có vẻ như Tiêu gia quá nhỏ, đến nỗi không thể cất chứa.

Sính lễ đưa tới gồm một ngàn hộc (đơn vị đo lường, 1 hộc bằng 10 đấu) trân châu cùng một trăm đấu dạ minh châu, chỉ biết rằng khi nhắc tới vai vế của đề thân (sui gia) cũng chính là phú hào chi gia, Tiêu lão gia Tiêu Đại Nghiệp mừng rỡ toe tóet cười.

Tiểu nữ của hắn là Tiêu Hồng Nhi lúc trước từng giả nam tử ra ngoài đọc sách, dùng tên giả là Tiêu Lan Huân, cùng Dịch Vân Trai là bạn đồng môn, không thể tưởng nổi lại ám sinh tình cảm, ngược lại thúc đẩy một mối môn hảo nhân duyên (môn đăng hộ đối).

Mà người mấy ngày gần đây đến cầu hôn, lại chính là con trai độc nhất của thủ phú chi gia (nhà giàu, cực giàu XD) đại giang nam bắc! Dịch Vân Trai.

Tuy rằng chuyện này cùng chuyện xưa Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài rất giống nhau, nhưng bất đồng ở chỗ chính là Lương_Chúc hai người có một kết cục bi thảm, còn Dịch_Tiêu hai nhà lại sắp kết hợp một mỹ hảo nhân duyên.

Chuyện nhân duyên quá tuyệt này khiến cho không ít người đồn đãi.

Bởi vì ba năm trước, Tiêu Lan Huân không từ mà biệt, Dịch Vân Trai gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Về đến nhà, lập tức triệu cáo thiên hạ tìm người, hắn phải tìm cho bằng được vị hôn thê Tiêu Lan Huân.

Vừa nghe thủ phú chi tử nói muốn tìm nữ nhân hắn yêu thương nhất, một đống những tên muốn phan viêm phụ thế (đại khái như thấy sang bắt quàng làm họ) không biết xấu hổ liền đem nữ tử của mình đổi tên thành Tiêu Lan Huân, đưa đến Dịch phủ, khiến cho Dịch phủ nữ mãn vi hoạn (quá nhiều nữ nhân nên gây họa), cô nương nào cũng xưng danh là Tiêu Lan Huân.

Thiên hạ tuy lớn, thế nhưng trong sổ có bao nhiêu cô nương tên đều kêu là Tiêu Lan Huân, chuyện vốn dĩ kỳ lạ nhưng rồi lại trở thành chuyện không hề kỳ lạ a? (này ta chém gió a XD) 

            Dịch Vân Trai lại là một mỹ nam tử, cô nương nào nhìn thấy hắn, cho dù hắn là gã ăn mày, chỉ sợ cũng có người muốn ủy thân gả cho hắn huống chi hắn gia tài bạc triệu.

Hơn nữa hai năm gần đây, cha hắn để mặc mọi việc, đem tất cả gia nghiệp giao cho hắn quản lý, hắn quản lý gia nghiệp đến phát dương quang đại, mà thủ đoạn so với cha hắn có khi còn lợi hại hơn, có thể nói là nhật tiến đấu kim. (mỗi ngày đều là vàng)

Nam tử như vậy ai không muốn có? Cho dù mình không phải là chính quy thê Tiêu Lan Huân, nhưng nếu có thể đựơc Dịch Vân Trai để mắt, thu vào trong phủ làm tiểu thiếp, thì cả đời cũng là sống trên núi vàng núi bạc.

Nhưng bất luận là mỹ nhân xinh đẹp cỡ nào, Dịch Vân Trai cũng không thèm nhìn tới, mỹ nhân đó căn bản là không hấp dẫn hắn được, cho dù các nàng có là tiên nữ hạ phàm, so ra cũng kém Tiêu Lan Huân mà hắn yêu.

Hắn mời hoạ sĩ tốt nhất trong thiên hạ, dựa theo lời hắn mà vẽ ra bức tranh hoạ hình Tiêu Lan Huân rồi đem quảng bố khắp nơi, chỉ cần nghe nói là có nữ tử tướng mạo giống Tiêu Lan Huân, hắn lập tức bỏ lại chính sự, không ngại vất vả đi tìm.

Nhưng mọi nguyện vọng dường như đều tan hóa hư không, Tiêu Lan Huân tựa như một làn khói nhẹ biến mất trên đời, làm cho Dịch Vân Trai thiếu chút nữa tuyệt vọng.

Ba năm qua đi, đã gần bốn năm, nếu là Tiêu Lan Huân còn sống, hắn không hiểu vì sao nàng không chịu tới gặp hắn?

Nàng lưu lại quê quán đều là giả, hắn đã phái người đến chỗ đó tìm kiếm, nhưng lại chỉ là một đống hoang mồ, cho nên có người biết chuyện liền đồn đãi hắn bị nữ quỷ mê hoặc, nhưng Dịch Vân Trai một chút cũng không tin tưởng Tiêu Lan Huân là quỷ.

Là người hay quỷ, hắn chẳng lẽ còn không rõ hay sao?

Hắn biết Tiêu Lan Huân nhất định là có nỗi khổ trong lòng nên không chịu gặp mặt hắn, hắn muốn dùng chân tình làm nàng cảm động, hắn muốn cho nàng biết cho dù hắn có gia tài bạc triệu, hắn vẫn như cũ đối với nàng nhớ mãi không quên.

Hắn còn nói là nếu nàng không sớm xuất hiện đoàn viên cùng hắn, nếu không có nàng, hắn cả đời này tuyệt đối sẽ không cưới ai khác.

Dịch Vân Trai gần bốn năm qua không ngại vất vả tìm kiếm, mọi người ban đầu còn chế diễu hắn vì một nữ nhân mà lại quảng tán gia tài, nhưng thấy hắn một lòng chung tình, vẫn giữ nguyên ước nguyện ban đầu, tuy rằng không thay đổi cách nói, nhưng tất cả đều giơ ngón tay cái lên, tán dương Dịch Vân Trai đúng thật là thiên hạ đệ nhất si tình.

Đối mặt với chuyện tình của nam nhân này, chúng gia cô nương lại hận không thể hóa thân thành mỹ nữ Tiêu Lan Huân, sau đó gả cho Dịch Vân Trai.

Dù sao trong thiên hạ, không còn có nam nhân nào giống như hắn, có quyền thế rồi lại còn si tình vạn phần, thế cho nên mỗi người đều âm thầm thóa mạ Tiêu Lan Huân, cho rằng nàng dù có muôn vàn ủy khuất, cũng nên trở về mới đúng.

Sau khi Tiêu Lan Huân biến mất được ba năm, một tên tôi tớ phong trần mệt mỏi đến Dịch phủ, cầm trong tay hộp gấm, chỉ nói là phải giao cho Dịch Vân Trai.

Hộp gấm được thủ vệ đưa đến, Dịch Vân Trai vừa thấy vật trong hộp, sắc mặt vừa mừng vừa sợ.

Vật trong hộp cũng không phải vật gì mới lạ đáng để người ngó tới, chẳng qua là một cái trâm trân châu cài đầu bình thường, tuy rằng có sang quý một ít, nhưng kiểu dáng đã cũ.

Nhưng cái trâm cài đầu này chính là lúc Dịch Vân Trai giấu diếm thân phận cao quý của mình, đưa cho Tiêu Lan Huân làm vật đính ước.

Thân phận Tiêu Lan Huân vì thế bị vạch trần .

Nguyên lai nàng là mỹ nữ Giang Nam hương dã, trong nhà tuy rằng giàu có, nhưng chỉ là phú ông nhỏ trong thôn mà thôi, cùng Dịch Vân Trai so sánh với nhau, giống như vân trai tương bì, này cũng là nguyên nhân nàng thủy chung không dám đi gặp Dịch Vân Trai.

Nàng sợ thân thế của mình hèn mọn, không dám bước chân vào Dịch gia hào môn, càng hy vọng Dịch Vân Trai có thể đối với nàng hết hy vọng, không thể tưởng được qua ba năm, Dịch vân Trai tâm ý một chút cũng chưa từng biến đổi, nàng mới hiện thân, cũng nguyện ý trở thành người của Dịch gia.

Dịch Vân Trai lập tức từ kinh thành nam hạ đến Giang Nam, nhưng người chưa tới, sính lễ đã đến.

Sính lễ đưa tới quan khách tấp nập, này đoạn được người đời tán dương là nhân duyên tốt đẹp sẽ trở thành sự thật, càng làm cho tất cả cô nương hâm mộ không thôi.

Cả thôn nhỏ đông nghẹt ngoại nhân thích xem náo nhiệt, nhưng lại thành náo nhiệt Bất Dạ Thành, nhất là khi Dịch Vân Trai xuất hiện, bộ dáng hắn phong lưu tiêu sái khiến cho những cô nương đến xem cũng trầm trồ không ngớt.

Thế nhân đều xem qua bức tranh hoạ Tiêu Lan Huân quả là một tuyệt sắc mỹ nữ, nhìn lại Dịch Vân Trai này thì thật là tuyệt thế mỹ nam tử, tất cả đều cho rằng hắn cùng với Tiêu Lan Huân quả thực là trời sinh một cặp, đất tạo một đôi!

Dịch Vân Trai không để ý ánh mắt dõi theo của mọi người, trực tiếp tiến vào Tiêu phủ, dẫn theo mấy phó tì của hắn, y nhiên là có phú hào chi phong, giơ tay nhấc chân tràn đầy quý khí.

Vừa nhìn thấy Dịch Vân Trai vừa tiến vào, Tiêu Đại Nghiệp cười đến toe tóe, tiến lên nghênh đón, Dịch Vân Trai tiến lên cúi đầu, Tiêu Đại Nghiệp vội vàng nói: “Tọa.”

“Cám ơn Tiêu bá phụ.”

Tôi tớ đưa trà thơm tới, Dịch Vân Trai nhấp một ngụm, hắn mày kiếm mắt sáng, nói chuyện thanh âm lang lảnh: “Tiêu bá phụ. . . . . .”

Vừa nghe hắn còn xưng mình là bá phụ, Tiêu Đại Nghiệp thân thiết nói: “Nên xưng là nhạc phụ ! Ngươi là do nữ tế của ta nhận định, ta khẩn thiết muốn ngươi mau mau cưới Hồng nhi nhập môn.”

Dịch Vân Trai khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm lại trầm một ít.

“Ta mặc dù đã sai người mang sính lễ tới đây trước, sao lại không cho ta tiên kiến Lan Huân? Đều không phải là ta hoài nghi trong này có trá, mà là ba năm này, ta lo lắng tìm kiếm, nhất thời mộng đẹp trở thành sự thật, làm cho ta không khỏi hoài nghi mình đang ở trong mộng, thế nào cũng phải nhìn thấy Lan Huân mới có thể an tâm.”

Dịch Vân Trai tuy lời nói khách khí, nhưng hắn vẫn không chịu xưng Tiêu Đại Nghiệp là nhạc phụ, lại nhất quyết phải tiên kiến Tiêu Lan Huân, liền có thể thấy hắn đối với chuyện này có bao nhiêu cẩn thận.

Dù sao ba năm này, hắn không ngừng bị lừa dối, mục đích đều là lừa hắn mắc câu, muốn hắn cưới nữ nhi của bọn họ, cho nên hắn làm sao biết được lần này có phải lại là một cái lọc lừa dối trá hay không.

Trâm cài tóc của Tiêu Lan Huân hắn liếc mắt một cái liền phân biệt được, hắn thật sự không thể hoài nghi đây lại là một cái âm mưu khác.

Nhưng ba năm này quá nhiều chờ đợi, nói Tiêu Lan Huân bởi vì thân phận cách xa mà không dám gặp mặt hắn, lòng hắn đã có chút nghi ngờ.

Trên trán Tiêu Đại Nghiệp chảy ra mồ hôi, lão không được tự nhiên lau lau, ngày mùa thu ở trong thính đường mát mẻ, lão lại ra nhiều mồ hôi, thật sự có chút quái dị.

“Đương nhiên hảo! Bất quá Lan Huân là hóa danh (tên giả) của nàng, tên thật của nàng kêu Hồng nhi, Dịch thiếu gia, ngươi không ngại lấy khuê danh hoán chi, càng có thể thấy được quan hệ thân cận của các ngươi trong lúc đó.”

“Danh tự (tên) cũng chỉ là thân ngoại chi danh (tên cũng chỉ là vật ngoài thân), mặc kệ là Lan Huân hoặc là Hồng nhi, chỉ cần là nàng, nàng muốn ta gọi tên nàng là gì, ta đều nguyện ý.”

Nghe hắn nói đắc thâm tình, Tiêu Đại Nghiệp cười gật đầu, nói với tỳ nữ: “Đi thỉnh tiểu thư ra.”

            Không bao lâu, Tiêu Hồng Nhi liền được tỳ nữ nâng đi ra.

Tiêu Hồng Nhi hai gò má phiếm hồng, trên gương mặt quốc sắc thiên hương có vài tia hãn tích (mồ hôi); nàng điểm chút son phấn, thần thái vốn đã mĩ mạo, lại càng như hoa sen mới nở thướt tha.

Liền ngay cả người của Tiêu gia vây xem cũng không thở được vì kinh ngạc, bởi vì nàng rõ ràng chính là Tiêu Lan Huân trong bức tranh mà hoạ công đã vẽ, càng như tuyệt sắc mỹ nhân từ trong tranh bức ra.

 “Lan Huân.” Dịch Vân Trai ngây người chết lặng.

Đã qua ba năm, dung mạo Tiêu Lan Huân thoạt nhìn sơ cũng có sự thay đổi, thân thể vốn gầy yếu nay đã tương đối tròn trĩnh hơn, liền ngay cả khuôn mặt cùng chiếc cằm thon nhọn cũng trở nên đầy đặn hơn, mặc kệ như thế nào thì nàng vẫn là ái nhân của hắn.

 “Vân Trai. . . . . .”

Nàng chần chờ gọi, ba năm qua đi, trên người hắn phảng phất cũng có nhiều ít thay đổi, hắn đã trở thành một nhà thương nghiệp cự phách, tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, nhưng điều duy nhất vẫn như cũ không thay đổi chính là tấm chân tình của hắn dành cho nàng.

Dịch Vân Trai lập tức hướng Tiêu Đại Nghiệp hạ bái, không chút do dự nói: “Nhạc phụ tại thượng, ta lập tức phái người bẩm báo gia phụ, chọn ngày lành rước Lan Huân nhập gia.”

Hắn chân tâm chân ý như thế, làm Tiêu Đại Nghiệp ha hả cười không ngừng, mà Tiêu Hồng Nhi lại đỏ bừng hai má, nhìn đến thái độ Dịch Vân Trai khẩn cấp bảo phải cưới nàng làm vợ, bên miệng không khỏi để lộ ra lúm đồng tiền vui mừng.

Tiêu Đại Nghiệp hiếu khách cười nói: “Không, ta phải mang ngươi đi dạo một vòng mới được, tuy rằng nhà của ta không lớn, bất quá cũng có một ít đào lý, thời tiết này quan khán hoa khai (ngắm hoa nở), xem cũng thật hảo.”

Dịch Vân Trai không hề cự tuyệt, gặp lại Tiêu Lan Huân, lòng hắn chỉ có tràn đầy vui mừng.

“Vậy cám ơn nhạc phụ.”

Tiêu Đại Nghiệp dẫn y đi dạo khắp Tiêu gia, bởi vì Tiêu gia là chỗ hẻo lánh, đất trong thôn cũng không đáng giá lắm, cho nên hắn có rất nhiều đất đai, hậu viên trong nhà cũng không nhỏ, hai người nói nói cười cười đi dạo xong, đã là một lúc lâu sau.

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến vài tiếng ho khan dữ dội, Tiêu Đại Nghiệp thần tình đang cười thoáng chốc đông cứng lại.

Dịch Vân Trai thấy sắc mặt hắn khác thường, lại nghe thấy thanh âm từ phía sau cánh cửa ngoài hậu viện truyền đến, giống như phía sau cửa hậu viện còn có người ở, lại nhìn kỹ cánh cửa của hậu viện này giống như là mới vừa được tân trang lại, xem ra cửa hậu viện nguyên bản vốn không ở nơi này.

Hắn hỏi: “Phía sau hậu viện còn có người sao?”

 “Ách. . . . . . Không ai.” Tiêu Đại Nghiệp nói nhanh.

Vừa mới nói xong, thanh âm ho khan kia lại nặng nề vang lên, tuyệt nhiên không có khả năng là không có ai, Tiêu Đại Nghiệp dù có tiếp tục nói dối cũng vô pháp giấu diếm.

            “Người ở phía sau hậu viện này chính là cháu ngoại trai của ta, hắn thân mang trọng bệnh, bởi vì từ nhỏ cơ khổ vô y (mồ côi khổ cực), nên mới cho hắn sống nhờ, hắn mấy năm trước bỗng nhiên bị bệnh, mà bệnh ngày càng nặng, mệnh hắn xem ra, ta thấy có lẽ không thể qua khỏi vài năm nữa. Bởi vì bệnh của hắn lây nhiễm, nên mới để hắn một mình ở một nơi, còn kêu tỳ nữ đưa cơm tới, ngươi là thân thể tôn quý, ngàn vạn lần không thể qua đó, bằng không bị lây bệnh sẽ không được tốt.”

Mới nói vài câu, Tiêu Đại Nghiệp liền nói sang chuyện khác, Dịch Vân Trai gật đầu không nói lời nào, dù sao đây cũng là việc nhà của người ta.

 “Thiếu gia. . . . . .” Dịch Vân Trai mang theo một tên tôi tớ bên người tên gọi Tây Ninh, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắc trời sắp tối, thiếu gia, người mau trở về phòng đi, sợ gần chạng vạng sẽ có muỗi.”

 “Đúng, ngươi đường xa mà đến, cũng nên nghỉ ngơi, đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi ngươi.” Tiêu Đại Nghiệp cười vài tiếng.